Một ngày trước tận thế (Phần 1)

Thế giới sẽ chấm dứt tồn tại ngày 21 tháng 12 năm 2012. Ai cũng biết cả.
Một ngày trước tận thế
Ở Bắc Giang cũng như mọi thành phố lớn nhỏ khác: một ngày trước ngày tận thế các trường học hết giờ đều đóng cửa. Tương lai chỉ còn ngắn ngủi như thế thì học cho tương lai làm gì nữa? Đám trẻ, khoái tỉ vì được tự do mãi mãi, tha hồ chơi trốn tìm dưới các khung vòm trong công viên Hoàng Hoa Thám, vắt chân lướt xe đạp điện khắp các con đường, ném đá lia thia hay vung tiền mua kẹo the, kẹo cam thảo. Bố mẹ chúng để mặc chúng muốn làm gì tùy thích, để mình còn được tự do làm những gì mình thích.

Một ngày trước ngày tận thế các cửa hàng đóng cửa, kể cả cửa hàng bán mì chũ của BG24. Ủy ban đình chỉ họp. Tòa nhà Bưu điện trên đường Hùng Vương vắng như chùa Vĩnh Nghiêm. Rạp Sông Thương cũng tang tóc điêu tàn như Bầu trời sụp đổ - Skyfall. Nhà máy may trên Đình Trám, nhà máy xay xát bên kia cầu Như Nguyệt cũng đều thế cả. Buôn bán, sản xuất làm gì khi thời gian còn lại ngắn ngủi đến thế?

Trong những quán cà phê ngoài trời ở Phố Cũ – 449 Lê Lợi, người ta ngồi uống cà phê và trò chuyện thoải mái về đời mình và vợ người. Bàng bạc một chút tự do. Như lúc này đây một cô gái mắt nâu nói với bà mẹ rằng hồi cô còn bé và bà mẹ làm thợ may thì họ có quá ít thì giờ dành cho nhau. Hai mẹ con định đi Suối Mỡ chơi một chuyến ngắn ngày. Trong thời gian ngắn ngủi còn lại hai mẹ con sẽ sống trọn vẹn hai cuộc đời. Ở bàn khác một ông nọ kể cho người bạn nghe về tay sếp đáng căm ghét ở Baloviet.vn; sau khi tan sở y đã bậy bạ với vợ ông trong quầy treo áo mũ của của hàng, lại còn dọa đuổi ông, nếu ông hay bà vợ làm khó dễ y. Nhưng bây giờ thì ông còn sợ gì nữa chứ? Ông đã trả đũa y và làm hòa với vợ. Hoàn toàn nhẹ nhõm, ông duỗi dài chân, đưa mắt ngắm nhìn dãy Nham Biền 99 ngọn núi mới bị tàn phá mất mấy ngọn.

Một ngày trước tận thế phố xá đầy người cười nói, như điên. Những người vốn là hàng xóm của nhau mà trước đây chẳng hề chuyện trò nay chào hỏi nhau như bè bạn; họ cởi bỏ áo quần, vào tắm trong các hồ nước công cộng. Người khác nhảy xuống sông Thương. Sau khi bơi lội đến mệt phơ, họ lên nằm trên bãi cỏ rậm bên bờ sông đọc thơ. Một ông Admin và một nữ member chưa từng quen biết nhau nay vai sát vai đi trong vườn Bách thảo công viên thành phố, mỉm cười ngắm hoa tím bán bên đường, ngắm cúc tây và thỏa luận về nghệ thuật và màu sắc. Vị trí xã hội của họ còn quan trọng gì nữa? Trong một thế giới chỉ còn có một ngày nữa tồn tại thì ai chẳng như ai.

Trong bóng tối một con hẻm trên Nguyễn Thị Lưu, một cặp trai gái đứng tựa vào tường, uống bia với thịt xông khói. Rồi nàng sẽ kéo hắn về khách sạn Hương Sơn. Nàng đã có chồng, nhưng nhiều năm nay nàng mê đắm anh chàng này; vào cái ngày tàn này của thế giới nàng sẽ được thỏa mãn.

Một ít người chạy đôn chạy đáo trên đường phố, làm việc thiền hầu chuộc lại những hành động xấu xa ngày trước. Họ là những kẻ duy nhất cười gượng gạo.

Một cô gái lỡ thì nhìn thấy trong tấm gương phòng ngủ, trên trần lò bánh mì, trên mặt hồ và trên bầu trời gương mặt một chàng trai đã một thời yêu cô.

Thảm kịch của thế giới này là không ai hạnh phúc, bất kể người ấy có rơi vào khoảnh khắc khổ đau hay sung sướng. Thảm kịch của thế giới này là mỗi người đều cô đơn. Bởi một cuộc sống trong quá khứ không thể có phần trong hiện tại. Ai mắc kẹt trong dòng chảy thời gian thì sẽ mắc kẹt trong cô đơn.

Một phút trước khi thế giới tận thế, mọi người tụ tập trên khu đất của Tượng đài. Tất cả - đàn ông, đàn bà, trẻ con - nắm tay nhau thành một vòng tròn khổng lồ. Không ai nhúc nhích. Không ai chém một lời. Hoàn toàn yên ắng đến nỗi ai cũng nghe được nhịp tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của hai người đứng bên phải và trái của mình. Đây là phút cuối cùng của thế giới. Trong sự yên tĩnh tuyệt đối của khu vườn, một đóa long đởm xanh được ánh sang chiếu vào từ bên dưới, nỏ bừng một thoáng để rồi tàn ngay theo đám hoa kia. Những chiếc lá hình kim của một cây thong phía sau Tượng đài khẽ rung khi một làn gió nhẹ thoáng qua. Xa xa, sau dãy nhà nghỉ, dòng kênh mương loáng ánh mặt trời, làn da của nó gợn theo từng con sóng. Một áng mây lơ lửng giữa khung trời. Một con chim sẻ vỗ cánh. Không một ai lên tiếng.

(Chế tác từ truyện ngắn “Những giấc mơ của Einstein”, Alan Lightman)

Related Posts

chem-gio 7033882637852474652

Đăng nhận xét

Tìm kiếm

About me

Xem nhiều nhất

Liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

- Menu - Lưu trữ Trạng thái